Trước thềm SEA Games 2011, trong khi VĐV nhiều môn thể thao khác luẩn quẩn với nỗi lo thiếu tiền ăn, dinh dưỡng không đảm bảo, thì U23 Việt Nam đã được bầu Đức (HAGL) và ông Lê Hùng Dũng với tư cách Chủ tịch HĐQT Eximbank treo thưởng số tiền lên tới… 1 triệu USD (tương đương khoảng 21 tỷ đồng).
Đó là chưa kể thêm bộn tiền mà thầy trò HLV Goetz sẽ nhận được từ VFF (vào bán kết đã thưởng 1 tỷ đồng), Tổng cục TDTT, các doanh nghiệp khác… nếu hiện thực hóa được “giấc mơ vàng” SEA Games.
Vậy mà cuối cùng U23 Việt Nam lại cay đắng dừng bước trước U23 Indonesia ở bán kết, và đỉnh cao là trận thua bẽ bàng khi đọ sức với U23 Myanmar ở trận tranh HCĐ. Hết đổ lỗi cho HLV Goetz, lại nghi ngờ các tuyển thủ U23 VN “dính” tiêu cực. Dường như vẫn không ai muốn thừa nhận trình độ chuyên môn của U23 Việt Nam kém và yếu hơn hẳn U23 Malaysia, U23 Indonesia…
Theo tôi, nếu U23 Việt Nam rơi vào bảng có U23 Singapore, U23 Malaysia, U23 Indonesia, thì chuyện phải ra về ngay sau khi vòng bảng kết thúc giống như U23 Thái Lan cũng không có gì khó hiểu.
Hóa ra, không phải cứ có tiền là mua được “vàng”. Trong những năm qua, các doanh nghiệp đầu tư không biết bao nhiêu tiền vào V.League nhưng có nâng nổi chất lượng giải đấu trong bình diện khu vực, châu lục lên đâu? U23 Việt Nam năm nay được chăm sóc cẩn thận, động viên thưởng lớn thế, mà có qua nổi bán kết đâu?
Hy vọng là sau thất bại SEA Games 2011, những người làm bóng đá VN sẽ biết cách sử dụng đồng tiền hợp lý hơn, tập trung cho công tác đào tạo trẻ, thay vì cứ phung phí tiền vào việc chuyển nhượng cầu thủ, mua ngoại binh, nhập tịch cầu thủ ngoại, treo thưởng vô tội vạ… Tiền mất mà tật vẫn mang!
Nguyễn Ngọc Tú (Từ Liêm, Hà Nội)
Post a Comment