Xem thêm "tin tức nội thất gia đình Đăng Khoa mart Sửa máy văn phòng 3.000 ngày trốn không thoát tội vì vô tình “lọt mắt“ công an GuidePedia

0
Câu chuyện bắt tên tội phạm trốn tội hiếp dâm của Đại úy Trương Minh Vui, Đội trưởng Đội bắt tội phạm truy nã (Phòng Cảnh sát truy nã tội phạm Công an tỉnh Hậu Giang) đã khiến nhiều đồng đội của anh thán phục. Không ai nghĩ người cán bộ công an này lại có trí nhớ dai dẳng và nhạy cảm nghề nghiệp sắc bén đến mức chỉ sau một khoảnh khắc chạm mặt người nông dân đang phơi lúa bên đường, anh vẫn nhớ ra đó là tên tội phạm trốn tội hiếp dâm trẻ em 10 năm trước đây.
Vẻ lấm lét tố cáo tên tội phạm
Một ngày trung tuần tháng 12/2009, trên đường đi công tác ở tỉnh Bạc Liêu, Đại úy Vui ngó qua cửa kính xe ô tô thì tình cờ gặp một người nông dân có khuôn mặt quen quen đang phơi lúa bên đường. “Sao trông anh ta quen vậy, dường như mình đã gặp anh ta ở đâu rồi thì phải?”, anh Vui tự suy ngẫm đồng thời cố gắng nhìn kỹ hơn người thanh niên còn khá trẻ. Thấy có người lạ đang chăm chú nhìn mình, người thanh niên sau một chút giật mình đã bối rối quay đi hướng khác như để tránh người đối diện nhận ra.
Anh Vui tiếp tục miên man: “Sao người thanh niên đó lại có vẻ lấm lét, sợ hãi như vậy?. Phải chăng anh ta “có tật giật mình”?”. Cùng lúc đó anh cố chú tâm suy nghĩ lại “danh sách đen” những đối tượng bị truy nã đặc biệt của đơn vị trong khoảng gần chục năm đổ lại đây nhưng vẫn chưa nhớ ra được là ai. Tuy nhiên, bằng linh cảm nghề nghiệp cộng với tinh thần trách nhiệm cao trong công việc, anh quyết định kêu thuộc cấp quay xe ngược trở lại để xác minh về nhân thân, lai lịch của đối tượng.
Được sự giúp đỡ tích cực của chính quyền địa phương sở tại, lai lịch của người nông dân được xác định là Trần Văn Út (quê Vị Thủy, tỉnh Hậu Giang). Út đến cư trú ở ấp Ninh An (xã Ninh Hòa, huyện Hồng Dân, tỉnh Bạc Liêu) từ trước đó 7 năm, hiện đã cưới vợ và có hai con. Tuy nhiên, vợ chồng Út không có đăng kí kết hôn và Út cũng không đăng ký tạm trú ở địa phương.
Thấy linh tính của mình là có cơ sở nên Đại úy Vui ngay lập tức thông báo về đơn vị để đồng nghiệp tra cứu, xác minh về đối tượng khả nghi. Chỉ ít phút sau đó, kết quả tra cứu cho thấy Út và đối tượng bị truy nã đặc biệt về hành vi hiếp dâm trẻ em có tên Trần Văn Xứng (SN 1978, ngụ ấp 3, xã Vĩnh Thuận Tây, huyện Vị Thủy, tỉnh Hậu Giang) rất có khả năng là một người. Ngay sáng sớm ngày 19/12, một tổ công tác đã được lệnh lên đường về Bạc Liêu cùng với lệnh truy nã của công an để bắt giữ nghi phạm.
Chân dung người bác đồi bại
Được triệu tập lên cơ quan công an, Út luôn miệng kêu oan cho rằng mình không có liên quan đến vụ án nào và mình là “em trai của Trần Văn Xứng nên có nét giống nhau và các anh vì thế nhìn nhầm người”.
Thêm vào đó, vợ và gia đình nhà vợ của đối tượng cũng một mực khẳng định chồng, con rể mình không thể là tên tội phạm đặc biệt nguy hiểm. Họ cho rằng: “Thằng Út nó hiền khô à! Gần chục năm trời nó ở đây chẳng có làm gì vi phạm pháp luật. Thậm chí cãi nhau với vợ nó cũng không một lần dám”.
Thế nhưng khi trưng ra các chứng cứ trong vụ án năm xưa như ảnh, danh chỉ bản… đối tượng đã phải thừa nhận tội phạm và người thân của đối tượng khi đó mới bàng hoàng biết “người chồng mẫu mực” này là tên tội phạm hiếp dâm đã 3.000 ngày trốn lệnh truy nã.
Đối tượng Út, nay đã bị lật tẩy là Trần Văn Xứng khai nhận mình là con thứ tám trong gia đình có tất cả tám anh chị em. Mẹ mất sớm, nhà nghèo nên chỉ học đến lớp 3 là Xứng bỏ học ở nhà phụ giúp gia đình. Trưa 24/5/2000, cậu thanh niên khi đó mới 22 tuổi từ nhà đi ra ruộng thì gặp một số người bạn trong xóm đang gầy sòng nhậu nên anh cũng “vui chân” ghé vào tham gia.
Nhậu được khoảng nửa tiếng thấy “phê phê”, hắn nghỉ nhậu đi bộ vào nhà người em con dì ruột ở ấp 5 cùng xã. Thấy nhà chỉ có hai đứa trẻ, bé trai 6 tuổi và bé gái 5 tuổi ở nhà, hắn hỏi bé gái “Cha mày đâu?” thì được trả lời “Cha con đi ruộng rồi”. Lúc này, rượu đang “tê tê” trong người và quan sát xung quanh vắng người nên Xứng nảy sinh ý định giao cấu với đứa cháu họ nên nói với bé gái: “Mày đi ra ruộng xem cha mày về chưa?”.
Cháu Lan tưởng thật nên đi ra ruộng, khi đến phía hông nhà thì người bác đồi bại cũng đi theo phía sau. Đến bụi tre rậm rạp cây cối xung quanh, hắn đuổi kịp, nắm tay cháu bé kéo lại và kêu nằm xuống đất. Bé gái khờ khạo làm theo thì Xứng nằm đè nên người cháu và cởi đồ rồi làm bậy. Đau đớn, bé gái 5 tuổi khóc lóc lớn tiếng van xin và đến lúc này hắn mới dừng lại, buông cháu bé ra vì sợ mọi người xung quanh phát hiện.
Chiều hôm đó, mẹ của bé gái đi làm về thấy quần của con mình dính máu nên gặng hỏi thì được nghe nói “Tại chú Tám Xứng đè con” đồng thời kể lại toàn bộ sự việc cho mẹ nghe. Gia đình cháu bé đi qua hỏi Xứng thì hắn chối đây đẩy: “Đời nào em lại làm cái “việc thất đức” ấy, anh chị đừng có tin lời con nít nói”.
Do Xứng không thừa nhận nên gia đình đã đi trình báo chính quyền địa phương và đưa cháu bé đi khám, chứng nhận thương tích. Trước những chứng cứ không thể chối cãi, Xứng mới thừa nhận hành vi phạm tội của mình. Ngày 6/6/2000, công an đã ra quyết định khởi tố vụ án hình sự và khởi tố bị can với Xứng về tội hiếp dâm trẻ em. Tuy nhiên, khi chưa kịp bắt giam bị can thì Xứng đã bỏ trốn nên công an ra quyết định tạm đình chỉ vụ án và ra lệnh truy nã.
Trả giá sau 10 năm trốn chạy
Xứng khai nhận sau khi bỏ trốn khỏi địa phương, hắn đã “trốn chui trốn lủi” ở nhiều tỉnh từ miền Đông đến miền Tây Nam bộ, không dám ở một chỗ nào lâu vì sợ mọi người xung quanh nghi ngờ, phát hiện sẽ báo công an. Mặt khác, Xứng cũng không dám đưa giấy chứng minh nhân dân khi xin việc làm nên không làm được ở đâu lâu nên liên tục phải thay đổi địa điểm để tránh bị phát hiện và cũng để kiếm việc nuôi sống bản thân.
Đầu năm 2002, Xứng “dạt” xuống huyện Hồng Dân, tỉnh Bạc Liêu làm đủ nghề để kiếm sống với cái tên Trần Văn Út. Thấy “anh Út” có vẻ bề ngoài hiền lành, chăm chỉ, ít nhậu nhẹt, chơi bời như đám thanh niên trong xóm nên cô thiếu nữ miệt vườn tên Trương Ngọc N. lúc đó mới 17 tuổi đem lòng thương mến và chấp nhận làm vợ mà không có đám cưới linh đình như các bạn cùng trang lứa.
Lúc đó, Xứng nói với vợ: “Nhà anh nghèo, mẹ mất sớm, lại xa xôi, nếu em thương anh chấp nhận làm vợ thì mình cũng chỉ làm mấy mâm nho nhỏ cúng ông bà tổ tiên là được…”. Vì yêu và tin tưởng “anh Út” nên cô thôn nữ cũng chấp nhận làm vợ và sinh cho Xứng hai đứa con.
Từ đó, Xứng đã ở luôn quê vợ làm ăn mà không dám quay về. Với vỏ bọc là một anh nông dân chất phác, thật thà và cũng hết sức cảnh giác, Xứng tin rằng sẽ không ai phát hiện ra quá khứ tội ác của mình được nữa. Thế nhưng, “lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt”, cuối cùng hắn cũng bị phát hiện, bắt giữ và phải đón nhận sự phán quyết của pháp luật sau gần 10 năm trốn chạy.
Sau khi sự việc xảy ra, gia đình Xứng đã thỏa thuận bồi thường cho gia đình cháu bé số tiền 300 ngàn đồng và 4 chỉ vàng để đổi lại làm đơn bãi nại. Tuy nhiên, do vụ án có tính chất đặc biệt nghiêm trọng (mức án cao nhất đến tử hình), việc truy cứu trách nhiệm hình sự không phụ thuộc vào ý chí chủ quan của người bị hại hoặc người đại diện hợp pháp cho bị hại do đó các cơ quan tiến hành tố tụng vẫn tiếp tục thụ lý và giải quyết vụ án.
Một ngày giữa tháng 6/2010, TAND tỉnh Hậu Giang đã đưa vụ án ra xét xử sơ thẩm và tuyên phạt Trần Văn Xứng 18 năm tù về tội hiếp dâm trẻ em. Người bị hại đã thành thiếu nữ nhưng lại phải nhớ lại những ký ức đau thương năm nào. Còn nữa, người vợ đáng thương và hai đứa con vô tội của Xứng cũng phải liên lụy theo.
Theo Pháp luật & Thời đại

Post a Comment

 
Top