Tôi đang quay quắt và điên loạn vì vở kịch ghê tởm mà nhà chồng dựng lên cho tôi. Khẩn cầu mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Tôi cầu khẩn mọi người đọc câu chuyện này và hãy cho tôi lời khuyên, chỉ cho tôi biết làm sao để đòi lại được đứa con mình đứt ruột đẻ ra từ tay nhà chồng. Bây giờ không ai tin tôi kể cả bạn bè thân cận.
Tôi kết hôn cách đây hơn 4 năm. Tôi làm nhân viên phụ trách kế toán của cơ sở con thuộc một công ty may mặc. Chồng tôi không phải là kỹ sư nhưng chuyên phụ trách trông coi các công trình xây dựng.
Bố mẹ chồng không thích tôi lắm vì ông bà chê tôi có tu vi không hợp với con trai của ông bà, lại còn là người phụ nữ quê mùa, xấu xí lại về nhà chồng khi đã bụng mang dạ chửa. Mặc dù tôi có bầu với chính con trai ông bà nhưng chưa bao giờ xóa bỏ được cái tiếng hư hỏng ăn nằm với trai trước khi cưới.
Tôi thấm thía tất cả sự lạnh nhạt từ nhà chồng (Ảnh minh họa) |
Lúc mới cưới về chồng còn rất thương tôi nhưng dần sau anh nghe lời bố mẹ mình nên cư xử với tôi có phần tệ đi. Anh đi làm từ sáng đến đêm mới về nhà và luôn tỏ thái độ bực bội khi được tôi chăm sóc.
Kể cả khi tôi sinh được cháu trai cho nhà chồng, mọi người cũng không yêu thương tôi hơn. Họ thương con tôi nhưng chưa từng lo lắng hay biết ơn tôi đã cho họ một đứa cháu khôi ngô kháu khỉnh. Khi cháu khóc, mẹ chồng đánh tôi. Khi cháu đói mà chưa kịp cho bú, bố chồng chửi tôi. Còn chồng chỉ cưng nựng con mà không cần đoái hoài tới vợ.
Tôi thấm thía tất cả sự lạnh nhạt từ nhà chồng nhưng tính tôi vốn cam chịu nên không phản kháng cũng chưa từng có ý định ly hôn. Tôi nghĩ mình đơn thân độc mã ở thành phố, ly hôn vừa không còn chỗ nương thân lại vừa dễ mất con.
Rồi sau đó chồng tôi bị tai nạn lao động nặng. Bố mẹ chồng tôi phải cầm cố nhà, còn tôi bán hết của hồi môn và cả xe máy để lo chồng nằm viện. Trên người tôi không còn đồng nào để ăn, nhiều ngày phải đi bộ đi làm vì đã bán xe lại không có tiền đi xe ôm. Vậy mà bố mẹ chồng vẫn chì chiết chửi bới tôi vô dụng vì nghèo, có nhà vợ mà không nhờ cậy được gì.
Sau 2 tháng nằm viện chồng tôi về nhà nhưng vẫn phải đến bệnh viện 20 ngày/tháng để làm vật lý trị liệu. Lúc này nhà chồng tôi thật sự đã đổ nợ không còn nơi để vay mượn. Rồi bố mẹ chồng bắt tôi đi xuất khẩu lao động ở Malaysia để kiếm tiền. Con tôi chỉ mới hơn 1 tuổi, tôi không đành lòng bỏ con xa mẹ nhưng vì thương chồng nằm một chỗ, vì tương lai và miếng cơm của cả nhà, tôi đành lòng phải đi.
Qua bên đó suốt 3 năm ròng rã tôi làm việc cật lực như một con trâu điên, tôi tăng ca điên cuồng để có tiền gởi về nước. Tôi chỉ được gặp con qua internet mỗi cuối tuần. Bố mẹ không cho tôi về Tết mặc dù tôi có phép và được công ty sắp xếp một khoảng thời gian nghỉ có lương.
Năm đầu tôi nghĩ như thế cũng tốt vì tiết kiệm được tiền vé máy bay. Nhưng đến năm thứ 2 thứ 3, tôi nhớ con một cách khổ sở. Nhìn con lớn lên từng ngày trở địa lý, tôi chỉ biết khóc và khóc. Tôi van nài bố mẹ cho tôi về rồi sẽ quay lại làm việc siêng năng hơn nhưng họ không cho.
Lúc này chồng tôi đã bình phục hoàn toàn, tiền tôi gửi về đã cơ bản trả nợ xong. Thế mà bố mẹ và cả chồng cứ động viên tôi ở bên đấy tiếp tục kiếm tiền. Đau lòng nhất là xa mẹ lâu, con tôi đã mất dần cảm giác nhớ thương mẹ. Mẹ chồng bật webcam lên cho con tôi gặp tôi nhưng nó khóc không chịu vì “cháu thích xem hoạt hình hơn”. Điều đó là tôi đau khổ và quyết tâm dứt bỏ tất cả để về nước.
Giờ tôi đã về nước, mọi thứ còn tồi tệ hơn tôi nghĩ rất nhiều. Chồng tôi không chỉ đã bình phục từ lâu mà còn đang qua lại với người khác. Tệ hơn, người đó được bố mẹ chồng tôi ủng hộ, con trai tôi thì quấn quýt với cô ta còn hơn cả với tôi.
Bố mẹ chồng bảo tuy chưa có hôn thú nhưng chồng tôi đã xem cô ta là vợ mới và họ cũng xem đó là con dâu. Tôi gào lên như một con thú điên trúng thương. Tôi đã hi sinh suốt 3 năm trời, cày cuốc mang tiền về cho họ để bây giờ họ không thừa nhận tôi.
Tôi đi tìm những người xung quanh để được giúp đỡ nhưng ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt xa lánh khinh miệt. Mọi người biết không, thì ra trong suốt thời gian tôi ra nước ngoài, họ đã tạo dựng tiếng xấu cho tôi. Họ bảo tôi thấy chồng mất sức lao động nên vứt con ở lại mà bỏ ra nước ngoài để trốn trách nhiệm làm vợ làm mẹ.
Tôi còn vô tâm tàn nhẫn tới mức đi một mạch suốt 3 năm không thèm về thăm con và đoái hoài xem doc bao chi chồng còn sống hay đã chết. Đối lập với tôi, mọi người lại cảm động vì một cô gái đã thay tôi đến chăm sóc chồng và con trai tôi. Đó cũng là người đang được nhà chồng tôi thừa nhận.
Tôi quay quắt và điên loạn vì vở kịch kinh khủng mà nhà chồng dựng lên cho tôi. Không những họ bắt tôi ly hôn mà còn không cho tôi gặp con nữa. Tôi mất tất cả vì quá u mê và tin tưởng vào những con người đó. Không chỉ là sức lao động của tôi suốt 3 năm qua mà làm được bao nhiêu tôi đều gửi hết cho nhà chồng nên bây giờ vẫn hoàn trắng tay. Tôi lại còn mất con.
Tôi muốn kiện những con người không có tính người đó. Tôi muốn đòi lại danh dự, sự hi sinh và trên hết là đứa con của mình. Mong mọi người cho biết tôi phải bắt đầu từ đâu, với ai, làm thế nào để lấy lại tất cả?
Post a Comment